Có nhiều phương pháp phát triển năng
khiếu thần thông. Nhưng người tu phải biết rằng quyền năng chỉ là phương tiện
thấp thỏi, giúp ta mở rộng kiến thức. Quyền năng không bao giờ là một cứu cánh,
là một mục đích. Sự tham luyến vọng tưởng sẽ đưa người có quyền năng vào con đường
ma đạo. Chỉ khi nào phàm ngã bị tiêu diệt, thì con người mới thoát khỏi ảo ảnh
vô minh và thực sự chứng nghiệm chân lý. Quyền năng càng cao ta càng phải lập
hạnh, nghiêm khắc giữ gìn đề cao cảnh giác các ảo ảnh vô minh.
Thí dụ, một người tu hành công
phu khổ luyện đã bắt đầu khai mở vài quyền năng. Vì số người có quyền năng rất
ít, người đó tưởng mình đã tiến bộ vượt bậc, đã trở nên một đấng này, đấng nọ.
Lòng kiêu căng xúi dục họ nghĩ rằng mình đã đắc quả vị lớn lao, được giao phó sứ
mạng cao cả. Họ tự phong cho mình những chức tước, danh vọng, họ nghĩ rằng mình
đã sáng suốt cao cả thì còn lầm lạc thế nào được nữa. Họ đâu biết rằng trong
cõi âm có rất nhiều vong linh bất hảo hay tìm cách hướng dẫn sai lạc những người
non nớt vừa bắt đầu khai mở quyền năng. Dĩ nhiên, với trí tuệ nông cạn, họ
không biết tiêu chuẩn nào để xét đoán những hiện tượng có hợp chân lý hay
không? Bởi thế họ dễ bị lung lạc để trở nên một tay sai đắc lực của các vong
linh ma quỷ, các sinh vật vô hình. Người nào sống một đời sống tinh khiết về tư
tưởng và hành động không bị ô nhiễm bởi ích kỷ thì sẽ được che chở. Vì họ có
các rung động thanh cao khiến các ảnh hưởng xấu không thể xâm nhập, các vong
linh bất hảo thấy người đó không có gì để chúng lợi dụng được. Trái lại một con
người còn nhiều tham vọng, thiếu công phu trì giới, trong họ còn đầy đủ khí cụ
tham, sân, si, ích kỷ, mê muội thì quá dễ dàng để các vong linh lợi dụng. Một
người lợi dụng sự ngu dốt, yếu đuối của người khác để thu lấy một ít lợi lộc về
tiền bạc hay thoả mãn tham vọng cá nhân tức là đang đi trên con đường tà đạo. Người tu mà thiếu từ bi, trí tuệ rất dễ bị
sa ngã vào ma đạo lúc nào không hay. Đa số con người thường chơi vơi không
nhất quyết, lúc chìm đắm, khi trôi nổi, có lúc ngược dòng, có khi lại xuôi dòng
vì chưa có ý thức sáng suốt để nhận định con đường phải theo. Điều quan trọng
là khi đã nhận thức con đường phải đi, cần tập trung nỗ lực để đi đến cùng, ý
chí con người tồn tại từ kiếp này sang kiếp khác, những điều học hỏi sẽ không
bao giờ mất.
“Một người hiểu biết là người biết thay đổi con người
mình để bắt trúng những làn sóng thanh cao. Dĩ nhiên có nhiều làn sóng băng tần
khác nhau và con người sẽ bị tràn ngập bởi các làn sóng này, cho đến khi họ điều
hoà phân biệt được điều hay, lẽ dở để chọn những băng tần thích hợp. Huyền âm của
Thượng đế lúc nào cũng vang lừng vũ trụ cho những ai muốn nghe, biết chuyển tâm
thức để nghe, biết thay đổi tâm hồn để bắt được làn sóng thanh cao tế nhị đó.”
Hành trình về Phương Đông.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét